Khi bước chân vào cánh cổng đại học, ta sẽ chẳng bao giờ quên quãng đời học sinh thân thuộc, mến yêu. Thanh xuân là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, thích một người mà không dám nói, để rồi vô tình đánh mất nhau.
Bồ câu không đưa thư của Nguyễn Nhật Ánh sẽ đưa ta trở về những ký ức tuổi học trò, ngây ngô và đáng yêu như thế…
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Nguyễn Nhật Ánh là một nhà văn người Việt. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học về đề tài tuổi mới lớn, các tác phẩm của ông rất được độc giả ưa chuộng và nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim. Nhà văn Phạm Ngọc Tiến đã từng có chia sẻ: “… Tôi gọi Nguyễn Nhật Ánh là ‘người soát vé trên chuyến tàu tuổi thơ’. Bởi trong mắt tôi, anh luôn hiện ra trong trẻo, với nụ cười nhân hậu, tay cầm tập vé là những cuốn sách phát hành cho hành khách lên con tàu trở về tuổi thơ đẹp đẽ, trong lành.”
Bồ câu không đưa thư
Cuốn sách này trong combo Nữ sinh – Bồ câu không đưa thư và Buổi chiều windows của Nguyễn Nhật Ánh. Thục là một cô gái hiền thục, dịu dàng, dễ thương được nhiều người yêu quý trong đó có cậu lớp trưởng Hoàng Hòa. Dù Hoàng Hòa không nói ra nhưng với những ánh nhìn lén trong giờ học, cử chỉ quan tâm thì ai cũng nhận ra cậu thích Thục. Vì e ngại nên Thục thường xuyên tránh né Hoàng Hòa.
Xuyến và Cúc Hương là hai cô nàng cá tính mạnh mẽ, là chị em thân thiết với Thục. Hai người họ được mệnh danh là cái loa phát thanh của lớp, khiến ai cũng phải e dè. Họ ở bên nhau, đồng hành và trở thành một tình bạn đẹp của tuổi học sinh.
Một ngày nào đó, Thục nhận được một bức thư muốn “kết bạn” từ Phong Khê và vô tình bị Xuyến, Cúc Hương phát hiện. Từ đó, Thục cứ mãi nhớ thương về anh chàng Phong Khê điềm đạm, nhỏ nhẹ trong từng dòng của lá thư. Xuyến và Cúc Hương thì khác, họ luôn dùng những bức thư hăm dọa, thách thức để thử thách sự can đảm của anh chàng Phong Khê. Đôi lúc Thục cũng cảm thấy khó chịu về hành động này của các bạn nhưng không thể làm được gì. Cứ thế họ rơi vào tình cảnh oái oăm hết lần này đến lần khác, những câu chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra. Cũng vì viết thư mà ba người ấy làm bạn với Phán Củi, một anh chàng quê mùa, cục mịch nhưng lại giỏi làm thơ văn. Những tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp thì bỗng nhiên một ngày…
Phán Củi viết một bài thơ đăng lên báo mực tím. Nội dung bài thơ như nhắm thẳng vào Thục, làm mọi người một phen hú vía. Đến nỗi Xuyến và Cúc Hương phải đứng ra hỏi cho ra lẽ. Không biết chuyện tình Phán và Thục sẽ ra sao thì lại có hiểu lầm khác xảy đến. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến người đọc khó có thể đoán được cái kết sẽ như thế nào…
Cậu bạn Phong Khê kia liệu có lộ diện. Liệu đó là ai. Mối tình Thục Phong Khê là câu chuyện tình buồn, da diết, nhớ nhung. Gọi là tình nhưng chỉ bằng những lá thư dưới ngăn bàn, những quả ổi, quả xoài; chưa một lần nắm tay, một lần nói chuyện đường hoàng. May mắn là sau này, những khuất mắt được tháo gỡ, những thắc mắc, hiểu lầm cũng đã không còn nữa, họ phải bước ra khỏi quãng đời học sinh, để tiếp tục hành trình đến trạm kế tiếp của cuộc đời
“Ngày mai khi bước ra khỏi mùa hè rực rỡ và hiu quạnh đang đợi chờ, Thục sẽ vĩnh viễn bỏ lại sau lưng mình quãng đời học trò áo trắng. Và trên chặng đường thênh thang sắp tới, mãi mãi sẽ vắng bóng một bóng người thầm lặng đi bên cạnh Thục. Phong Khê phải về bên mẹ già khuya sớm trông nom, thay mộng ước sinh viên bằng những ngày lam lũ. Chỉ còn Xuyến, Thục, Cúc Hương và những bạn bè may mắn hơn đi tiếp quãng đường dài…”
Cảm nhận về sách
Nhiều độc giả cho rằng “Câu chuyện như một thước phim đưa ta về với những tình cảm tuổi học trò đầy ngây ngô, hồn nhiên, vô tư và hết sức đáng yêu.” Bản thân tôi cũng cảm nhận được rằng, tình cảm trong truyện không phải là thứ tình cảm say đắm của tuổi trưởng thành mà chính là sự giản dị và chân thành nhất. Thứ tình cảm mộc mạc, không cung cầu, nhẹ nhàng mà lắng đọng ý vị yêu thương. Nó chỉ hiện diện từng câu chữ ý nhị, tinh tế trên lá thư: “Cho mình làm quen với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết mình vài chữ.Thành thật cảm tạ. Rất mong hồi âm “Những dòng chữ ấy khiến người đọc dễ cảm tình ngay từ lần đọc đầu tiên. Nó không phô trương mà vô cùng tế nhị. Chuyện tình Thục và Phong Khê cũng như thế, chỉ biết cất nơi trái tim…
Cô em hiền thục
Gặp từ hôm qua
Nhớ từ hôm trước
Thương em nhất nhà
Em không lém lỉnh
Như là người ta
Bông hoa bẽn lẽn
Là em đấy mà!
Lời kết
Có lẽ sau khi đọc xong cuốn sách này, ai ai cũng bồi hồi mà nhớ về khoảng thời gian đẹp nhất của đời người – thời học sinh. Đã có ai thương thầm một người, chỉ biết đứng từ xa để quan sát người ta. Trong chuyện tình ấy, ta không mong người ấy sẽ để ý, chỉ mong rằng họ được vui vẻ, bình an,… Gấp lại trang sách của Nguyễn Nhật Ánh, chẳng biết thế nào lại cảm thấy luyến tiếc nhớ thương mãi khôn nguôi.
Đặng Vũ Quỳnh Như
Nguồn : https://anybooks.vn/review-sach-bo-cau-khong-dua-thu-nguyen-nhat-anh-a1302.html
Đọc thêm: