Nana Du Ký được viết bởi Arikawa Hiro, dường như khi nền văn học đang bội thực với những áng văn ngôn tình, nhàm chán với những câu chuyện tình yêu trai gái, ông lại tìm cho mình một con đường riêng. Đó là khai thác khía cạnh tình cảm giữa con người và loài vật, cụ thể là giữa anh chàng cuồng mèo Satoru, và chú mèo hoang cá tính đầy mạnh mẽ – Nana. Để từ đó kể lại những hồi ức cũ và bắt đầu những hồi ức mới…
Nana du kí – lời khẳng định của một tình yêu bất diệt dành cho loài mèo
Tác phẩm mở đầu bằng cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật chính, Satoru và mèo hoang Nana. Một cuộc gặp gỡ bình thường song có lẽ lại là định mệnh đối với Satoru. Anh là một người con của bất hạnh, ngay từ nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất cha mẹ, song anh lại có khả năng thấu hiểu và trái tim lạc quan vui vẻ. Ở anh tồn tại tình yêu mãnh liệt dành cho loài mèo, có lẽ với anh mèo còn là một người bạn, một phần của gia đình. Bởi vậy cuộc gặp gỡ giữa Satoru và Nana là cuộc gặp gỡ giữa hai mảnh đời nhỏ bé bị thần may mắn bỏ rơi, song đã kiên cường và mạnh mẽ để đứng vững giữa cuộc đời. Họ tìm thấy nhau, nương tựa nhau mà sống.
Anh giành cho Nana tất cả những yêu thương mà anh có, trái tim thấu hiểu, đôi tai lắng nghe, vòng tay đầm ấm. Thật kì là khi tác giả có thể khắc họa một tình yêu dành cho loài mèo lại cao lớn đến thế, thậm chí chân thành hơn nhiều so với cách con người yêu thương nhau. Có thể nói, ta nhìn thấy con người của Satoru có trong đôi mắt của Nana- chân thật và nhân hậu. Đối với anh, chú mèo chính là hiện thân của gia đình.
Chú mèo Nana – sợi dây kết nối mạch truyện và cuộc hành trình từ bỏ bản ngã để yêu thương người chủ một cách trọn vẹn
Nana xuất hiện với những hình ảnh ngang tàng và đầy kiêu hãnh của loài mèo hoang, yêu thích tự do, sức sống mãnh liệt, căm ghét việc phải nghe lời của chủ. Một con mèo ngang tàng đến như vậy, cuối cũng đã mủi lòng trước tấm lòng chân thật của người chủ mới. Nana như ánh dương ấm áp mà thượng đế đã ban cho cuộc đời đã quá đỗi bất hạnh của Satoru, để chú có thể ở bên chăm sóc và che chở cho anh. Câu chuyện của tác phẩm có sự đổi ngôi, Nana thực chất mới là điểm tựa vững chắc cho Satoru có thể dựa vào.
Động vật cũng có ngôn ngữ riêng, Nana cũng vậy, ngôn ngữ của nó chính là hành động. Nó từ bỏ những ngôi nhà mới để ở bên chủ của mình cho đến cuối đời, thật may mắn, lần này không còn bất cứ ai rời bỏ Satoru, chú mèo của anh đã trung thành đến tận phút cuối, khi anh ra đi, vẫn là mèo của anh.
Hình tượng của Nana được khắc họa một cách sống động, đúng như tên gọi của nó, Nana đã kéo yêu thương và hạnh phúc về cho Satoru, cùng anh thực hiện chuyến đi cuối cùng của mình, tràn ngập nắng gió và những điều kì diệu. Tình yêu thương đôi khi không cần phải cùng ngôn ngữ, cùng đồng loại. Yêu thương cả những người khác mình mới là tình yêu thật sự.
Điểm kết thúc của một đời người – Chương mở đầu của những hồi ức mãnh liệt
“ Nào đi thôi. Đây là hành trình cuối cùng của chúng ta…”
Cuộc đời là chuyến đi của thanh xuân, trạm dừng chân là kí ức, và hồi kết chính là cái chết. Cuộc đời của Satoru, tiếc thay, thanh xuân lại quá ngắn. Quyển sách dường như là một cuộc hành trình níu giữ và tìm lại những trạm dừng chân của anh. Satoru bị bệnh và anh biết mình không còn sống được bao lâu, vì vậy anh phải tìm chủ mới cho Nana và bắt đầu từ đây, hàng loạt những kí ức bắt đầu hé mở xung quanh những người bạn của anh. Ngăn kéo của quá khữ ngỡ như đã đóng lại đã lâu, nay bật ra mà ào chảy trên trang sách. Một cuộc hành trình đi tìm chủ bình thường lại ẩn chứa những điều bất thường. Ta gặp gỡ những con người là một phần trong tâm hồn của Satoru.
Đó là cậu bé Kosuke, sống với người cha hà khắc. Tâm hồn của cậu cũng chằng chịt những vết nứt, khóa chặt trong mặc cảm tự ti không bao giờ dám chiến đấu với những gì cậu cho là đúng. Sự hà khắc của người cha vô tình trở thành chiếc lồng chìm nhốt cậu lại, tù túng và ngạt thở. Satoru đối với Kosuke chính là thứ keo giúp hàn gắn vết nứt đó.
Là Yoshimine, đầy cá tính và mạnh mẽ, chân thật và thẳng thắn. Song cũng có những vết hằn trong trái tim cậu, một trái tim bị bỏ rơi bởi chính cha mẹ của mình. Ta đau đớn khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cả hai khi đưa con của mình về ở với bà. Satoru đã dạy cho cậu bài học về tình bạn và niềm vui, là bờ vai vững chắc cho người bạn của mình.
Là cậu bạn Sugi, yêu thầm cô bạn thanh mai trúc mã Chikako. Trong cậu luôn luôn tồn tại cảm giác ghen tỵ đối với Satoru, tràn ngập sự tự ti và tâm hồn của cậu luôn bị dằn vặt vì điều đó. Satoru phải chăng cũng nhận ra điều đó nên đã đến để giải thoát cho người bạn thân của mình ?
Và cả người dì tội nghiệp luôn cảm thấy có lỗi vì đã không dành cho người cháu những gì tốt nhất.
Những câu chuyện xung quanh những con người đó, có sự giao hòa đan xen giữa hiện thực và hiện tại được kể lại thông qua cuộc hành trình di dọc miền đất nước của hai nhân vật chính. Đó không chỉ là đi tìm kiếm chủ mới cho chú mèo Nana, đó chính là cuộc đời của Satoru, được tái hiện lại bằng hồi ức. Từng câu văn sự kiện đều nhẹ nhàng, nhưng tình cảm của từng nhân vật đều sâu nặng. Satoru dường như đóng vai trò của kẻ chữa lành, lặng lẽ đi vá lại từng vết thương cho những người bạn của mình, ngay cả khi chính cậu cũng cần được băng bó.
Phía cuối con đường là cầu vồng, quyển sách không được viết cho bất hạnh và khổ đau mà các nhân vật đang trải qua, nó viết cho hi vọng và niểm tin. Trong quá khứ có kí ức họ trân quý, có cả những sự kiện cả đời họ chỉ muốn quên, song con người ta chẳng thể nào đớn hèn mãi. Sống mãi trong quá khứ là đớn hèn, không dám nghĩ về quá khứ cũng là đớn hèn. Chỉ cần bước tiếp, những giá trị của con người mới tiếp tục được thêu dệt, đi qua những đắng cay thứ đọng lại vẫn là tình yêu thương. Đó chính là thông điệp mà tác phẩm muốn gửi đến cho độc giả.
Review chi tiết bởi Thảo Nguyên
Nguồn : https://sachhay24h.com/nana-du-ky-ky-tu-cua-tinh-yeu-thuong-a579.html